“Ngôi nhà như đứa con cưng của mình. Nhìn đứa con thành hình từng ngày dưới tay mình vun vén, chăm chút cho nó, thật không có hạnh phúc nào bằng”. Tâm sự của nữ gia chủ thật chân tình, dễ mến.

nhàm chán suôn thẳng từ trước ra sau. Khi đặt những bước chân đầu tiên vào nhà, cảm giác sạch sẽ, ngăn nắp đến từng
chi tiết đã khiến tôi phải ngỡ ngàng.


Không chỉ trao đổi, góp ý chỉnh sửa cùng người thiết kế, có đôi khi chị còn cố công tìm mua từng vật dụng, từng chi tiết trang trí cho phù hợp với ngôi nhà. Này là phòng khách với những chậu hoa, bình kiểng, những khung tranh chị chăm chút sắp đặt, làm ấm hơn cái sắc trắng có phần lạnh giá. Này là phòng bếp với chiếc đèn treo và hồ cá mà chị vô cùng ưng ý. Này là phòng học của các con được chị “đặt hàng” riêng với người thiết kế: một không gian đủ đầy bàn học dài, bảng, kệ sách; vừa như một thư viện nhỏ, vừa như nơi học nhóm cuối tuần; không gian này liền kề với phòng ngủ của chị để tiện chăm lo cho các con.


Cả khu vườn quanh nhà cũng mang hơi thở và cá tính của gia chủ. Sắc xanh dịu mát ôm ấp nét trắng kiêu sa của ngôi nhà: có những tán cây sum suê cho những góc thư giãn, có bãi cỏ mềm, có mặt hồ nhỏ chen chúc bèo hoa cùng róc rách tiếng reo vui thác nước.
Tôi thắc mắc hỏi chị rằng, mỗi dịp cuối tuần các bé con cháu trong nhà chị tụ tập đủ một lớp học nhỏ như thế này, liệu có ảnh hưởng đến sự gọn gàng mà chị gìn giữ hay không? Chị kể: có lần nghe các cô cháu nhỏ thủ thỉ với nhau: “đến nhà dì Út thật là vui”, chị nhận ra rằng sự cầu toàn gọn gàng về hình thức đôi khi phải nhường chỗ cho tình cảm gia đình. Và chị tự hào nhiều lắm, hạnh phúc nhiều lắm, khi thấy các bé trầm trồ thích thú với chiếc đồng hồ treo tường độc đáo, hoặc khi nghe các bé líu lo đọc sách bên bàn học lớn…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét